Chủ Nhật, 13 tháng 3, 2011

Tôi lang thang nơi mọi người khổ đau và hạnh phúc !

.
Tôi lang thang,
Tìm thấy mình trong nhân gian, nơi mọi người khổ đau và hạnh phúc !
Một ngã tư đói nghèo
Trẻ em cúi xuống lượm vỏ lon bia
Bà mẹ hao gầy mất sữa.
Đèn đỏ bụi bặm ồn ào !
.
Tôi lang thang ở nơi mọi người Khổ đau và Hạnh phúc
Không có giới hạn nào cho kẻ thù, không có biên cương nào cho Tự do.
Dòng chảy tình yêu lấp lánh trong đêm mù tối
Lấp lánh như ở xa, nơi vòm trời, cao lắm !
.
Đường về nhà tôi còn mịt mù
Tình yêu của tôi, nằm nơi mọi người
Không lãnh thổ, không súng đạn, cường quyền nào chia cắt được
Chỉ có cái chết, và tôi đang đợi !
.

.
.
...........................................gioviet. Hà Nội, tháng 3 / 2011.

.

Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2011

Hoàng thành, bài thơ trong chiều.

.
Vào Hoàng thành Thăng Long
Chiều mùa xuân tràn nắng
Đất rộng, thành cao
Ta ở đâu giữa vùng vua choáng ngợp ?
.
Chưa kịp hỏi trung thần ngày xưa
Vào cửa cũ, có trở ra lối cũ?
Đứng trên chính lâu
Nhìn về Cột Cờ
Có biết phía sau lưng là phương Bắc
Trứớc mặt là trời Nam?
.
Cửa tấm lớn, thềm cao hơn phận cỏ
Người vào Hoàng Thành hôm nay, có khác phận người xưa ?
Ánh mặt trời của chiều có còn xuyên vòm tối,
Có còn hồn mái Việt ở trên kia ?
.
Tôi dắt tay em đi lên từng bậc
Em nâng vạt áo dài, chao bước chân trần
Xõa tóc bay, về phía cửa thành qua biển
Cười có gió nơi rặng san hô.
.


Tôi tần ngần viết bài thơ đất nước
Một đất nước không có đàn cừu
Một đất nước có Lời Ru thấm sữa
Một đất nước có tên riêng, có hình, có chữ
Có những người con gái đẹp lạ kỳ
Đêm đêm, muốn được tự tình, ý, lời tiếng Việt
Thứ tiếng cảm và rung ở nơi trái tim
.
Tôi tần ngần viết bài thơ đất nước
Trong ánh chiều phủ xuống Hoàng Thành
Vẫn là kia, em , như ngày hội
Thăng Long này, đang bước bên tôi.
.
Có biết không ? Em là hình của Nước
Dáng đẹp mềm , dịu , Việt buồn !


.................................gioviet. Hà Nội, ngày 27 tháng 2/2011.

Trần thế

.
Trần thế
Có tôi công dân
Có tổng thống
Có chủ tịch
Có hôn quân, có u đế.
.
Trần thế
Có cánh chao nét bút
Có nhịp phách,
Trên “da vàng”, da thơm
Môi đào, yếm thắm
Sự tích, ca dao.
.
Trần thế
Có Tháp Rùa
Mùa đông lạnh
Rùa nổi lên reo hò
Báo điềm
Công nghệ vô hình
Trong thế giới hữu hình.


..............................gioviet. Hà Nội , tháng 1/2011.

Dửng dưng với khóc cười

.

Hôm qua
Tôi vừa chôn tôi xong
Huyệt mộ sâu, nấm đất nhỏ
Tôi lấp đất lên tôi, không một lời buồn
Không có giọt nước mắt nào vĩnh biệt.
.
Hôm nay, tôi tắm gội sạch sẽ.
Trở về với ngôi nhà nhỏ
Buổi sáng nhâm nhi cà phê
Đọc báo, ngắm trời.
Nhìn ngó thế giới.
.
Rồi sẽ phải chôn tôi lần nữa.
Kệ ! Tôi không cần nghĩ nhiều về bia mộ
Không cần nghĩ nhiều về Vĩnh biệt.
Ngay đời này, đã là những nấm mộ
Những nấm mộ có hình ngôi nhà
Những nấm mộ đọc báo
Dửng dưng với khóc cười !


............................gioviet. Hà Nội, ngày 31/1/2011

Không đề 2010

.
Tôi đưa
Những mơ hồ
Vào đời sống
Những cụ thể
Nhét vào làm nhân bánh
Chiếc bánh vẽ
Chiếc bánh rán
Chiếc bánh vừng vòng
Tròn vo
Hứa hẹn
Tròn vo
Mụ mỵ
.
Tôi đưa những lời hứa
Véo von
Rỗng tuyếch
Màu mè
Rạn nứt đường chân trời
Khô, cạn đất dưới chân
Nói với mọi người
.

Tôi đưa bàn tay
Mũm mĩm
Trắng trơn
Màu của bất hạnh
Cầm bàn tay mọi người
Những đen đúa
Khốn khó
Dấu của cả đời lam lũ
.
Tôi đưa bầu má
Ửng hồng
Tròn trịa
Ngày ngày
Đi khắp thế gian
Lùng tìm
Khuôn mặt Kẻ Thù
Săn lùng
Từ thiện
Áp vào chia sẻ
Bầu má cô cậu học trò
Gày gò bạc phếch
Như , khái niệm mới về đạo đức:
"Bạc phếch màu của ửng hồng"
.
Tôi đưa những viên gạch vàng non
Xây những tượng đài
Nhắc nhở về sự diệt vong
.
Tôi đưa những bản du ca
Ánh sáng về tình ái
Phận tôi đòi
Móc túi
“Bài ca quên nước quên non
Không áo không cơm
Quên giống nòi
Tả tơi…” (*)
.
Tôi đưa
Đường chân trời
Vào trong đêm tối
Chờ cho từ đó
Chim bay ra
Hoa nở
Gió bay ào ạt
Màn ảo thuật
Tuyệt vời.


....................gioviet. Hà Nội, tháng 12/2010.


.
(*) ca tử của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn

” Bãi Giữa ” ở đâu ?

.
Em có biết
Sông Hồng
Ở đâu không ?
Em đã bao giờ
Ra bãi Giữa ?
Lang thang,
Một vùng
Xanh rượi ngô non
Lác đác,
Vài con thuyền nhỏ.
Trẻ làng chài
Mấy đứa ?
Như lau lách hoang dại
Mong manh.
.
Em có biết
Cây cầu Long Biên
Là lối lên trời
Vượt qua trên đầu bãi Giữa
dòng sông mênh mông
cuộc đời lặng lẽ.
.
Nước mắt của trời
Thương dân bãi Giữa.
Nhỏ bao mùa
Thành hạt phù sa.
Người bãi giữa
Tủi phận,
Nín câm
Đem nỗi cô đơn
Viết lên thành dòng bờ bãi.
Viết về phận lênh đênh
Về nước mắt
Nhòe hoen rỉ cây cầu
Về nỗi đau
Trong lòng Người Hà Nội.
.
Một sớm kia xuân về…
Xuân không đem áo mới !


.....................................gioviet. Hà Nội, tháng 12/2010

Em đi vòng qua…

.
Em đi vòng qua tôi
Theo chiều bên trái
Phía lề có những thằng bé đánh giày
Bé như con chúng ta
Tuổi ăn tuổi học.
.
Phía lề có những người già về hưu
Ngả đầu tựa lên tường
Trước mặt là bơm là vá
Nửa làm, nửa ngủ
Quên như chưa hề có
Thế giới loài người
.
Em đi vòng qua tôi
Như có điều rất ngại
Về một hân hoan không tới
Phiền toái…
Em đi vòng qua tôi
Vòng qua mô đất
Không kêu la
Không đau rên
Nhưng có vết máu.
.
Tôi cười.
Đón gió giữa lòng thành phố.


.................................gioviet. Hà Nội, tháng 12/2010

Khi người đàn bà yêu.

.
Khi người đàn bà yêu
Vũ điệu Digan như bắt đầu
Ánh mắt - Lời mời
Nụ cười – Dẫn lối.
Thông điệp áo váy tung bay
Vòng tay bủa vây
Những vòng xoáy hút hồn…
.

Vũ điệu Digan quấn quít
Khăn, mạng ném đi
Xiêm y rơi xuống
Vùng bản năng,
Ánh sáng
Màu mật ong
Nhỏ vào không gian,
Từng giọt.
Thiên Chúa đứng nhìn,
Quỷ mỉm cười.
.
Vũ điệu Digan rực rỡ
Càng về cuối, càng say
Càng mê.
Và, sau cùng
Lúc kết thúc
Là một kiếp lang thang
Thậm chí,
Cái chết.

..............................gioviet. Hà Nội, tháng 12/2010.

Thế vào bằng một buổi chiều tàn tạ !

.
Những buổi sớm mai thờ ơ.
Tiếng của ngày không còn háo hức.
Một ta chết trong Ta, một ngủ vùi mỏi mệt
Đời là một chốn tù đầy miên man.
.
Một sớm mai cúi nhìn khe cửa
Thấy gì một đời sống buồn
Thấy gì ? Một phận đớn hèn,
Những bước chân liêu xiêu !
.
Một sớm mai âm thanh ồn ào dối trá ,
Những điều nhân nghĩa giả vờ .
Bức tranh ” lá nho ” che đậy.
Không gian như tên lừa đảo khổng lồ .
.
Những buổi sớm mai gian manh,
Ăn cắp của ta bao điều ấp ủ.
Cướp trắng của ta đền đài Con Người,
Thế vào bằng một buổi chiều tàn tạ .


......................................gioviet. Hà Nội, tháng 12/2010

Biển buồn .

.
Biển buồn
Như từ thủa trước
Sóng ưu tư
Bạc đầu.
.
Mùa đông
Nắng không về
Chỉ có sóng
Lạnh lùng
Một đường chân trời
Mờ nhạt.
Như môi người
Không cười.
.
Gió đưa tin khắp nơi
Về sự cô đơn
Đời sống
Bọt sóng
Tung ra
Những điều nhàm chán
.

Bãi bờ
Ngủ im lìm.
Như,
Biển buồn
Từ thủa trước.
.
Cánh buồm
Em chờ,
Đỏ thắm
Như giấc chiêm bao
Bay qua
Vùng hoang.
.
Giọt máu
Rơi xuống lòng đại dương
Vô nghĩa.
Con thuyền
Vỡ giữa trùng khơi
Tuyệt vọng.
.
Biển buồn
Như từ thủa trước.
Sóng ưu tư
Bạc đầu.

............................gioviet. Hà Nội, tháng 12/2010.

ta là gì ?

.
Tôi là người điên.
Loạng choạng
Thẫn thờ,
Trong kỷ nguyên Ánh Sáng.
Trên đường
Vu vơ.
.
Tôi là người mù
Loạng choạng
Tăm tối vây quanh.
Đội tay này
Suốt một đời quờ quạng.
Manh áo Rách
Đời cho?
.
Tôi là Người Điên
Quỷ bán linh hồn tôi
Cho Nắng, Mây, Xanh Trời…
Ngọt nghào đồng lúa.
Quỷ bán tôi cho Người
Điệu cười nghiêng ngả
Dặt dẹo vô danh
Dặt dẹo hư danh.
.
Tôi là người Mù
Đời bán tôi làm nô lệ.
Nô lệ ngồi yên,
Nô lệ lặng im !


........................gioviet. Hà Nội, tháng 12/2010
.

Quê hương và ảo ảnh

.
….. Quê Hương

Cánh đồng quê tôi
Thẳng cánh cò bay,
( Qua câu ca dao thương con cò bay mỏi cánh.)
Ví von !
Vai người như nơi cho nhờ cho đậu
Người , cỏ cây, gắn quyện với muôn loài
.
Tôi thò tay xuống mặt ao sớm hè
Lượm vài con ốc nổi
Giữa trưa nắng,
Cúi nhặt lũ cua đồng
Mưa rào lớn , cá choài rạch trên bờ cỏ
Những tổ cá cờ , những đàn cá quả
Quê tôi đâu đâu cũng có
.
Có thể nước ao Chùa vẫn đục
Có thể con sông mùa nước củi dều rác đất
Có thể trẻ con đau mắt quanh năm
Có thể tường rơm vách đất
Mái rạ, lá gồi
Đèn dầu vẫn tối
Trang vở hắt ánh mỏng manh !
.
Câu hát ru từ buồng cau, nải chuối
Dội trở ngược về phía mái đình
Giếng nước, bờ gò
Cây cau , con nghé
Đêm đen ba mươi
Đón đợi
Mùa về
.
Dù thế, con trâu vẫn còn là bạn
Con chó vẫn quẫy đuôi mừng
Con mèo cọ cọ dưới chân
Bầy gà vẫn vui ngoài cửa
.
Dù thế vẫn có những ngày rằm
Những ngày hội làng để trai gái gặp nhau
Để kẻ đi xa còn vương còn lụy
Nơi cóc chết quay đầu
Lá rụng về dưới gốc tre.
.
Dù thế vẫn có em có anh
Có chúng ta vai trần, chân đất
Lam lũ, còn biết thương nhau
Đi xa, còn biết nhớ đến làng


... Ảo Ảnh

Câu chuyện đổi đời đến từ Ảo ảnh
“Gió lùa” vào tai em đường mật phấn son
“Gió lùa” vào mảnh vườn gian bếp
Người nông dân sẽ có Hạnh Phúc,
Mà không cần đến Ruộng Đồng
” ?
.
Thành phố mở đến tận chân núi phía xa
Cánh đồng làng mình thành sân Golfs , resorts
Con “Cua Đồng” giờ lội sang Hàn Quốc
Con “Cò” không về, mùa lạnh này đậu ở xứ nao ?
.
Tôi về, tìm lại dặng tre, bụi duối
Tổ cá cờ, câu hát ru.
Trong quán nhậu,
Trong nhà hàng Karaoke
Trong quán playgame net
Mọc đầy lối ngõ
Rực rỡ, như điểm tô cho làng
Như điều gì hỗ trợ ?
Trong buổi khốn cùng.
Mùa bão lũ !
.

.
............................gioviet. Hà Nội, tháng 11/2010.
.

Trên cái đuôi xinh

.
Mùi nước hoa thơm
Trên cái đuôi xinh
Màu thẫm son môi
Trên con mèo hoang.
.
Em đi ra phố
Tôi vào nơi ngõ
Nắng vàng hanh hanh
Hát lời nghêu ngao:
.
Hát lời nghêu ngao:
“…Có bàn tay tiên,
Bước bàn chân quen.
Gió về, hoang vu…”

............................gioviet. Hà Nội, tháng 11/2010

Bao nhiêu ?

.
Tôi đo lường đời sống
Trên thân phận của người
Nhỏ nhoi
Nghìn năm nô lệ
.
Tôi đem thân phận mình
Đo đếm
Chiều bước chân
Về phía vực
.
Tôi đo lường đời sống
Không phải chờ những tia mặt trời
Để nhìn thấy bóng đổ
Định ra thời gian
Hôm nay là người?
.
Tôi đem cân chính tôi
Tôi đem cân mọi người
Trên bàn cân lý trí
Bao nhiêu
Là Quỷ ?
Bao nhiêu
Là Người ?
.
Tôi mang khái niệm
Đo lường mỗi ngày
Chiều, chín tầng mây
chiều, bẩy lần
Địa Ngục.


..........................gioviet. Hà Nội, tháng 11/2010

Có bao giờ cỏ nước Nam hết đâu !

.
Em ơi, có bao giờ cỏ nước Nam hết đâu!
Và có bao giờ lịch sử trôi qua trên đầu lưỡi ?
Còn đó nước Việt mình của ngày xưa “Đống Đa”, “Vạn Kiếp”,
Ải Chi Lăng, trong khăn gói ngày mai.
.
Em ơi có bao giờ hết nắng vàng, hết gió
Áo vải thô thôi, khi lâm sự cởi hóa cờ
Cờ của nước non mình trải trong từng con ngõ
Trong những ngôi làng mờ xa, dưới dãy đại ngàn
.
Em ơi! Có bao giờ cỏ nước Nam hết đâu?
Ta đi trên triền đê chênh vênh vận nước
Lũ sẽ đến, giặc hung tàn đang tới
Thì đây, cuộc sinh tử này, cỏ sẽ tự hóa những mũi tên
.
Dân tộc còn đeo đẳng sự nghèo nàn, tối tăm
Còn nghờ nghệch, cả tín và xộc xệch
Còn những Hồ Ly Tinh làm nội y cho giặc
Thì, hôm nay, không thể thấy được mặt trời
.
Dẫu biết máu từ cỏ xanh, sẽ phủ cánh đồng
Dẫu có thể, cả anh và em có thể
Là nấm mộ vô danh, là hơi thở tàn trên đồng, trên bãi
Trên vệt đường, nơi ta sinh ra và yêu thương.
.
Dẫu biết phố sẽ tan hoang, làng chìm trong màu tang
Dẫu biết ngôi trường đầy vết dao, lỗ đạn
Dẫu biết sông biển là nơi anh nằm lại
Trong cái mỉm cười cuối cùng “gìn giữ nước Nam này!”
.
Em ơi! Cỏ xanh của nước Nam mình
Có máu đỏ thơm chảy trong loài Cỏ Việt
Có con chữ như nắng, như gió, như sương
Và có đau thương, có đáng trách,
Nhưng, kiêu hãnh giữ nhịp sinh tồn, không thể mất !
....

Con cá ta bắt dưới sông, bài thơ ta vùi trong cát
Cán cân nơi chợ dối gian, điêu chác học đòi
Cần cù 1 nắng 2 mưa, dại khờ 5 canh chiếu bạc
Con chữ thẳng ngay, dòng báo dối lừa.

Tất cả rồi sẽ qua, sau những cuộc “Diên Hồng”,
Những trận đánh lui về phía Nam, ngược lên phương Bắc
Những triết lý đau thương, những văn bia thấu nhục
Trời đất nước Nam lại trả về dân Nam.

Em ơi, có bao giờ cỏ nước Nam hết đâu!


.........................................................gioviet. Hà Nội, tháng 11/2010
.

Chùa Kim Liên Hà Nội tháng 10/2010

.
Áo tu còn đang treo
Chùa xưa cổ kính thế
Tơ trời nhả xuống trần
Bóng người sa trên phố
.

Chuông ngủ trên gác chuông
Đời quên người vô sắc
Vầng mây chiều tan tác
Mùa Đông về giữa ngày
.
Bẩy tầng trời dưới đất
Chín tầng trời trên mây
Một mái chùa hóa kiếp
Triệu bước qua kẽ tay


....................................gioviet. Hà nội, tháng 10/2010
.

Tôi muốn một ngày

.
Tôi muốn được ước mơ nghe bằng hai tai
Nghe thấy gió “vi vu”, “ầm ào” phương Bắc
Nghe tiếng lửa cháy rần rật, tiếng cầu đổ rơi sầm sập
Hướng phía Nam bên tai tôi.
.
Tôi muốn được đi bằng đôi chân mình
Trên những con đường hai chiều, quanh phố
Lượn quanh ngắm nhìn thế giới rộng dài,
Và chạy, vượt, băng đuổi kịp thời gian ở khắp nơi.
.
Tôi muốn một ngày, ánh sáng soi dọi vào đời là ánh sáng của mỗi Bình Minh
Không phải chiều, của những oi nồng giông bão.
Vầng trán Mẹ rạng ngời, nụ cười và niềm kiêu hãnh,
Một bầy con Việt, lớn thành Người, mạnh mẽ, hiền hòa.
.
Tôi muốn, trả về cho tôi những âu lo bình thường
Những vất vả của một ngày sạch sẽ
Trả lại cho tôi những sáng bình yên, yêu dấu
Trả lại tôi, đam mê bên đời, sống nhẹ, hoan vui .


..............................................gioviet. Hà Nội, tháng 7 / 2010

Cơn mê kinh hãi

.
Những chiếc gông, những sợi xích sắt
Vốn từ lâu vẫn nằm trên kệ, giá của viện bảo tàng
Bỗng hôm nay chuyển động, sà xuống chúng ta
Chúng cười ầm ỹ, ngạo mạn về sự trở lại như là sự ngự trị bất tử
Như đêm tối sẽ là không cùng.
.
Từ trong đêm đen của Đại cấm thành
Các toán kiêu binh, cận vệ
Tỏa ra thật nhanh, vây chặt hiện tại.
Triệt hạ.
Ánh kiếm loang loáng vung lên
Thây người la liệt, máu đỏ ngập quảng trường
xiềng xích
giam cầm,
Lửa cháy khắp nơi trong phố
Quá khứ không còn hình hài
.
Đọc những nhà văn Nga
Nghe những bản Moza, những Pushkin , Lermontov
Cũng không dịu nổi cơn kinh khiếp
Hoảng loạn về một cơn mê, một buổi trưa hè nồng khói với bụi
.
Nỗi ám ảnh nặng nề
Cả khi nhìn thấy vòng nhẫn , chuỗi hạt em đeo
Cả lúc đứng trước tấm bản đồ Đất Nước
Và ngay cả lúc này, bài thơ đang viết
.
Những chiếc gông, những sợi xích
vốn từ lâu vẫn nằm trên kệ giá viện bảo tàng
Bỗng hôm nay chuyển động, sà xuống chúng ta
Chúng cười ầm ỹ, ngạo mạn về sự trở lại như là sự ngự trị bất tử
Như đêm tối sẽ là không cùng.


......................................................gioviet. Hà Nội, tháng 6/2010

Nếu, Nước có mất

.
Tôi ước : nếu nước có mất, nhà tôi vẫn còn nguyên vẹn
Vẫn còn dãy cau xanh ngoài kia
Đàn gà vẫn sinh sôi , vẫn cho tôi đều những trái trứng,
Hạt thóc vẫn mẩy, bát cơm vẫn tròn.
.
Tôi ước: nếu nước có mất, ngôi trường nhỏ vẫn còn
Thầy giáo dạy Văn, cô giáo dạy Anh.
Những chiều đi xa về, tôi vẫn nghe thấy tiếng trẻ thơ
Bi bô cùng trang vở
.
Tôi ước: nếu nước có mất, thì những sợi dây đàn trong tôi không đứt
Chạnh lòng nhớ đến cha ông
Vẫn còn chút ngân nga réo rắt
Một Việt Nam của ngày xưa, cũng đã một lần tồn tại
.
Tôi ước: một điều dù thế nào, vẫn còn “ sự thiêng liêng,
Những điều ước sẽ nở bung những lời ước”
Như cuộc chạy đua tiếp sức, như buổi kinh cầu
Rền vang, lan tỏa, cùng với những đường …vòng tròn


...................................... gioviet. Hà Nội, tháng 6 / 2010
.

Cổ tích số phận 2 ngàn năm

.

Có những ngôi làng,
Lời nguyền rủa giáng xuống đời đời.
Táo không mọc ra hoa
Giếng nước
Cạn khô.

Những người con trai mắt bị mờ
Những đứa trẻ mù thất học
Những mẹ, những chị lam lũ không ngày vui
Cỏ, lúa không được sưởi trong ánh của mặt trời
Già làng bỏ đi
Dê, bò bỏ lại
.
Có những đất nước
Không lần nào phải gánh lời nguyền rủa
Biển rất xanh và núi cũng rất xanh
Không có cóc yểm bùa mê
Người già không bỏ làng
Trẻ con ham học
Những người con trai con gái đáng yêu
Đẹp như không thể nào hơn được nữa
Làm cỏ dưới đồng
Chân thơm mùi lúa
Lúng liếng khi hát làn dân ca
Đỏ má cười khi xem tranh thiếu nữ
Quàng quanh hoa cúc hoa sen
Cứ thấy nao nao cõi Phật
.
Con đò nhỏ, ngôi làng nhỏ
Đất nước rộng dài
Những cơn giông tháng 8
Những rét nàng Bân ghê người
Những đêm dài bão tố
Nghìn năm
Thốc đè trên mái làng nhỏ
Trên hình hài đất nước
Và, phần u tối lịch sử
Đêm đen mênh mông
Đêm đen đặc quánh, bầy nhầy
Bôi phết quyết liệt
Muốn hủy diệt
Ngôi làng nước non có hình tia chớp
Nhân danh đức phật xóa hình của Phật.
.

Đêm đã đen nghìn năm
Giếng nước
Cạn khô.
.
Từ trong sách , trong thơ
Trong tranh trong nhạc
Lịch sử đã kể lại rằng :
Một chàng trai đến từ phía Tây
Nơi xa
Nơi có giường nằm của Thần Mặt Trời
Nơi có những câu trả lời để táo có quả
Để giếng trở lại có nước
Để phần đêm đen đi qua đời người
Để dân làng, đồng ruộng sinh sôi.
.
Những sợi tóc vàng của Thần Mặt Trời
Đã làm nên chữ viết
Chữ viết trăm năm
Làm ra ánh sáng
Ánh sáng trăm năm
Làm ra Nhân Cách
Của Làng, của Người
Chàng Trai làm cây cầu,
Dựng nhà để hát.
Con chữ chạy dài
Tận cùng với số phận đất nước.
.
Có những ngôi làng không bị lời nguyền rủa
Trẻ con ở trên núi cao
Không mặc quần vào ngày Đông,
Chân không, đi đất
Không sở hữu những chiếc ôtô
Chỉ vì không có đường
Tìm về chữ viết.
.

Không dinh thự nào
Chứa hết
Câu chuyện
Tiếp của Hai ngàn năm
Cổ tích.



............................................gioviet.Hà nội, ngày 24/4/2010

Tháng 3 vô tận

.
Tháng 3 chưa có hoa gạo nở
Phía rìa cổng làng năm xưa
Vẫn chìm trong màu xanh mờ xanh
Những con chim đuôi dài chưa tìm về hót
.
Tháng 3, chưa có hoa xoan hoa nhài
Và nắng chưa về, trời chập chờn lạnh rét
Người ôm dạ rơm cho bò
Mong qua nhanh hết ngày trở lạnh
.
Tháng 3 ở thành phố chưa có tin vui
Chưa có tin buồn, chưa có điệu đàn khúc hát
Bình minh chưa lên, chỉ có ngày bắt đầu là ùn tắc
Là mù mù bụi cuốn ầm ào
.

Tháng 3, em ở xa chưa thấy nhắn về
Anh biết bao giờ ra đón
Ga mỗi ngày có bao đoàn tàu
Chạy trên đường ray chờ đợi
.
Tháng 3, cô bé con gần nhà
Đã cưới, áo váy lụa là phấp phới
Nụ cười rạng xinh, hạnh phúc tràn quanh
Chỉ có anh, mỉm cười về mình
.
Tháng 3, con mèo đen kêu tìm bạn tình
Như ai oán gào xé, đêm ngày
Hàng phố bực mình mất ngủ
Nó không thiết ăn và gầy rộc rất tội rất thương
.

Tháng 3, anh cũng chưa tìm thấy đường vui
Dẫu vẫn tính lông bông diệu vợi
Vẫn bước chân bập bềnh yêu người
Vẫn vài dòng buồn yêu, níu vào tháng 3 ở lại.
.

.......................................................gioviet, Hà nội, ngày 1/5/2010

Người tìm gì ?

.
Người tìm gì trong Càn khôn,
Ta tìm gì nơi trời đất ?
Một mảnh trăng khô
Một hình của Nước ?
Một bến bờ, càng gần càng xa
Một hướng đường, không có lời ca !
.
Người tìm gì trong chiều
Ta tìm gì trong đêm ?
Một bàn tay vu vơ
Một đôi môi son ướt
Những vũ điệu trầm đen lê lết
Rượu tưới vào đời,
Người ngỡ tưởng gần hơn được sự nồng nàn
Thuốc cháy trên môi,
Người ngỡ đốt đi được sự cô đơn ?
.
Núi vẫn là núi đấy
Gió vẫn là gió đấy !
và, phố vẫn là phố đấy
Những ngày sau, còn Người và ta nơi đâu ?
.
Tôi đi tìm Tình yêu !
Trong ca từ của Người nhạc sỹ
Nhịp của Thời gian, Chiến tranh, vô thường thân phận
Lời của Tự tình
Nhưng,
Tuyệt vọng !
.
.
................................................Gioviet, Hà Nội 2001
.